Vĩnh Dạ
Phan_10
Đoan Vương ngỡ ngàng. Ông nghiền ngẫm lại câu trả lời của Vĩnh Dạ, ánh mắt nhìn con thêm vài phần trầm tư. Vĩnh Dạ sau khi khỏi bệnh tư duy có vẻ nhạy bén hơn trước. Một đứa trẻ mười tuổi mà có thể nói được những câu đầy thâm ý, khái quát được cả những đấu tranh, bon chen trong chốn hoàng cung hoa lệ này. Đoan Vương không thể không có cái nhìn khác về nó.
Vĩnh Dạ không để ý thấy thần sắc của Đoan Vương. Nó rất hưng phấn, kiếp trước nó không làm việc cho cơ quan nào, nghe người khác nói tới việc ăn cơm tất niên ở cơ quan mà thèm nhỏ dãi. Không ngờ hôm nay cũng được trải qua một bữa tiệc như thế.
Đoan Vương phi đột nhiên thở dài một tiếng, nắm tay Vĩnh Dạ: - Chỗ này to quá, đi theo mẹ.
Vĩnh Dạ ngơ ngác, bàn tay chạm vào mềm mại, nó hưng phấn hơn hẳn. Định mở miệng nói gì đó, nhưng lại cảm thấy chưa chắc Đoan Vương phi đã thích, thế là nó từ bỏ ý định này.
Đoan Vương đi cạnh liếc nhìn hai mẹ con, hình ảnh một lớn một nhỏ nắm tay nhau bước đi trông thật hòa thuận. Bất giác tim ông cũng mềm ra, nhẹ nhàng nói với Vĩnh Dạ: - Vĩnh Dạ chưa gặp Hoàng thượng bao giờ, có sợ không?
Vĩnh Dạ lắc đầu. Hoàng cung ba ngàn giai nhân, nó chỉ sợ tối nay mình ngắm nhiều quá mà mù mắt thôi.
- Con ngoan, nhớ lát nữa gọi Hoàng thượng trước, rồi mới gọi Hoàng bá bá nhé? Nhất định phải nói đấy. - Đoan Vương càng lúc càng yên tâm về Vĩnh Dạ. Đứa con này mỗi lần tiếp xúc là thêm một lần khiến ông ngạc nhiên. Ông thấy hơi tự hào, dù sao cũng là con mình. Đoan Vương cảm thấy tình phụ tử đang chảy trong người.
Vĩnh Dạ gật đầu. Thấy Đoan Vương và Vương phi thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói: - Phụ vương an tâm, Vĩnh Dạ sẽ chào hỏi ngoan ngoãn, không làm mất mặt Vương phủ đâu.
Cơm tất niên được bày trong tẩm cung của Thái hậu, Dục Khánh điện. Đây là kiến trúc hùng vĩ chỉ sau mỗi tẩm cung của Hoàng đế là Long Tường điện. Đi hết mấy bậc tam cấp bằng bạch ngọc là một cánh cửa sơn son đỏ rực mở rộng, các cung nữ và thái giám đứng xếp hàng hai bên.
Khi ba người nhà Đoan Vương gia tới nơi, tiếng thông báo kéo dài vang lên trong điện đường rộng lớn, ngân vang mãi không dứt.
Các cung tần phi tử và các hoàng tử, công chúa đều đã vào chỗ ngồi. Bước vào Dục Khánh Điện, nhất thời Vĩnh Dạ cảm thấy hoa cả mắt.
Cơn gió thổi tới mang theo mùi hương ngây ngất, tiếng trò chuyện, cười nói, tiếng ngọc bội, trâm cài va vào nhau vang lên ở khắp nơi. Nó ngẩng đầu nhìn Đoan Vương phi vẫn giữ vẻ trấn tĩnh như thường, cảm thấy bà là người xinh đẹp nhất ở đây.
Vĩnh Dạ bất giác thấy hơi đắc ý, bàn tay càng nắm chặt hơn, cằm ngẩng lên cao y như Đoan Vương.
- Đoan Vương Thế tử đó sao?
- Giống Vương phi quá, đẹp thật!
- Nghe nói ngày trước là... thằng đần!
- ... Là thằng câm đúng hơn!
Tiếng thì thầm sau lưng đã được hạ xuống rất thấp, nhưng chỉ một cây kim rơi trong bóng tối Vĩnh Dạ cũng có thể nghe thấy được, nên cho dù những âm thanh này vang lên ở chỗ tối thì nó vẫn nghe rõ ràng không sót một chữ. Nó cảm thấy sự lo lắng của Đoan Vương đang hướng về phía mình. Vĩnh Dạ vẫn giữ nụ cười trên mặt, thấy hình như Đoan Vương vừa thở phào nhẹ nhõm.
Vĩnh Dạ đi sau lưng nên không nhìn rõ biểu cảm của ông, nhưng lại thấy những lời bàn tán càng lúc càng nhỏ. Nó cười thầm, ánh mắt của vị phụ vương này không chỉ lạnh lùng một cách đơn thuần. Nhũng ai bị ánh mắt ấy chiếu vào thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại trước khi Đoan Vương nổi điên.
Bàn tay bị Đoan Vương phi siết chặt hơn, sự bảo vệ được bộc lộ một cách tự nhiên này khiến Vĩnh Dạ cảm động. Cho dù Vương phi có lạnh nhạt với nó hay không thì cũng không bao giờ cho phép người ngoài tổn thương tới một cọng tóc của con mình.
Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu đều chưa đến, Đoan Vương mỉm cười thỉnh an, hàn huyên với các lão vương thúc rồi ngồi vào chỗ của mình. Chỗ của Vĩnh Dạ là ở gần chỗ của các vị Hoàng tử, Công chúa.
Đoan Vương phi nắm tay Vĩnh Dạ, dịu dàng nói với thái giám: - Lần đầu tiên Thế tử tới hoàng cung, nhờ công công chăm sóc hơn.
Viên nội thị luôn miệng đồng ý, dẫn Vĩnh Dạ về chỗ ngồi.
Nó theo nội thị đi tới một góc của đại điện, quay đầu lại nhìn. Đoan Vương phi vẫn đứng yên nhìn mình, hành động ấy chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Vĩnh Dạ, không rõ là mừng hay lo. Bà thực sự giống mẹ của mình, Vĩnh Dạ thở dài.
Chiếc bàn đặt trong góc có ba vị Hoàng tử, bốn vị Công chúa, hai vị Thế tử và một vị Quận chúa. Chúng đều đã từng gặp mặt nhau nên khá thân thiết, nói cười vui vẻ. Thấy nội thị dẫn Vĩnh Dạ tới, chúng đều tò mò trợn tròn mắt.
Vĩnh Dạ thấy bọn trẻ con đó, tuy có cả Hoàng tử nhưng không biết hành lễ thế nào, bèn mỉm cười ngồi vào chỗ của mình.
- Vĩnh Dạ ca ca! - Một cô bé sáu tuổi đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, chạy tới bên hắn ngọt ngào gọi một tiếng.
Vĩnh Dạ còn chưa kịp nhìn ba vị Hoàng tử, nghe thấy âm thanh liền nghiêng đầu. Thấy một đôi mắt đen láy, mái tóc đen như gỗ mun, mặc một bộ cẩm bào cổ bằng lông chồn trắng càng tôn lên nước da như tuyết, đôi môi hồng như hoa đào của cô bé. Công chúa Bạch Tuyết! Vĩnh Dạ bất giác đưa tay ra xoa đầu đứa nhỏ, dịu giọng hỏi: - Muội tên là gì?
- Muội là Tường Vi! Muội là Tường Vi Quận chúa của Tĩnh An Hầu! Vĩnh Dạ ca ca, huynh đẹp quá! - Giọng cô bé lanh lảnh như chuông, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Vĩnh Dạ rất muốn thơm nó một cái, đáng yêu quá đi mất: - Tường Vi mới đẹp, sau này chắc chắn sẽ là đại mỹ nữ!
- Muội thích Vĩnh Dạ ca ca! Sau này lớn sẽ cưới Vĩnh Dạ ca ca được không? Vĩnh Dạ khựng lại, rồi bật cười lớn.
- Xấc xược! Còn chưa hành lễ với bổn Hoàng tử mà đã thế! Không hiểu quy củ .
Vĩnh Dạ ngỡ ngàng, người vừa nói rất anh tuấn, gương mặt sáng ngời, trên người mặc bộ y phục bằng gấm thêu hình rồng bốn móng màu đen. Mái tóc được búi gọn và cài một cây trâm hắc ngọc, mặc lễ phục của Hoàng tử, đang lạnh lùng nhìn nó.
Bên trái vị Hoàng tử này là một thiếu niên khác có tướng mạo thanh tú cùng độ tuổi, cũng là y phục thêu hình rồng, chỉ có điều màu tím, mái tóc cũng được búi và cài bằng một cây trâm ngọc, toàn thân toát lên khí chất văn nhã.
Còn bên phải là một thiếu niên lục bào có độ tuổi tương đương với Vĩnh Dạ. Nó biết đó chính là ba vị Hoàng tử của An quốc bèn mỉm cười đứng lên, cúi người hành lễ: - Vĩnh Dạ lần đầu vào cung, không hiểu quy tắc. Bái kiến ba vị Hoàng tử điện hạ, bái kiến Công chúa điện hạ. Chào hai vị Thế tử ca ca.
- Nhị đệ, lần đầu tiên Vĩnh Dạ vào cung, đệ ấy còn nhỏ, người không biết không có tội. - Đại Hoàng tử Lý Thiên Hựu ôn hòa lên tiếng giải vây.
Nhị Hoàng tử Lý Thiên Thụy hừ một tiếng.
Tam Hoàng tử Lý Thiên Tường không nói gì, chỉ tò mò quan sát Vĩnh Dạ.
Vị Đại Hoàng tử này quả nhiên như những gì Lý Ngôn Niên nói, ôn hòa nho nhã, cả người toát lên vẻ thư sinh, tính tình dễ chịu. Vĩnh Dạ nhớ tới nhiệm vụ mà Du Li Cốc đã giao, vội vàng nở một nụ cười cảm kích với Đại Hoàng tử.
- Tường Vi, quay lại! - Lý Thiên Thụy quát.
Vĩnh Dạ nhìn Tường Vi, thấy cô bé bĩu môi, có vẻ vừa miễn cưỡng vừa sợ hãi, nó lập tức hiểu ra nguyên nhân Nhị Hoàng tử làm khó dễ mình. Khóe miệng Vĩnh Dạ giần giật, ghen vì một đứa bé gái mới sáu tuổi? Nó thực sự muốn cười.
Vĩnh Dạ mỉm cười, sự việc này bớt tham gia vào là tốt nhất. Mình mới mười tuổi, chưa muốn thành kẻ địch với Nhị Hoàng tử.
- Muội thích ngồi cạnh Vĩnh Dạ ca ca! - Tường Vi cắn môi, đột nhiên nói to, bàn tay còn kéo vạt áo Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ dở khóc dở cười, dỗ dành cô bé: - Ngoan nào, chỗ ngồi của muội ở bên kia. Mau về đó ngồi đi.
- Muội không thích huynh ấy, muội thích Vĩnh Dạ ca ca! Muội muốn ngồi đây! - Tường Vi gọi nội thị tới, ra lệnh. - Chuyển chỗ của ta ra đây!
Nội thị bối rối.
Vĩnh Dạ lập tức cảm thấy nguy cơ, len lén quay đầu lại, thấy mắt Nhị Hoàng tử như đang tóe lửa, gương mặt anh tuấn tối sầm như trời đêm.
Hắn nên làm thế nào đây? Vĩnh Dạ thở dài, đứng lên bế Tường Vi đặt vào ghế của mình, rồi đi tới bên Nhị Hoàng tử hành lễ: - Vĩnh Dạ mạo phạm rồi.
Không ai ngờ Vĩnh Dạ lại làm như thế. Tường Vi cắn môi, ấm ức đỏ hoe cả mắt. Từ nhỏ tới lớn, cô bé được cưng như bảo bối, ngay cả Nhị điện hạ, con ruột của Hoàng hậu cũng phải chiều chuộng, thế mà Vĩnh Dạ lại không nể mặt.
Lý Thiên Thụy nhìn Vĩnh Dạ, rồi lại nhìn thần sắc của Tường Vi, lòng đố kị nổi lên, cười lạnh nói: - Ngươi cũng xứng sao?
Vĩnh Dạ khựng lại, khổ não không biết có nên nịnh nọt rồi biến không, ít nhiều cũng không thể làm mất mặt Đoan Vương phủ.
Chợt nghe thấy tiếng cười của Lý Thiên Hựu vang lên giải nguy: - Tam đệ sang ngồi cạnh nhị đệ đi. Vĩnh Dạ ra ngồi với ta.
Tam Hoàng tử ngoan ngoãn đứng lên đi tới trước mặt Nhị Hoàng tử vẫn đang sa sầm mặt, cười hỉ hả: - Nhị ca, đệ ngồi cạnh huynh!
Xem ra tính tình của Tam Hoàng tử có vẻ là người rất biết đại cục. Cùng tuổi với mình, cũng không nên xem thường. Thế là Vĩnh Dạ nở nụ cười với Tam Hoàng tử bản thân đã tự dưng kết oán với Nhị Hoàng tử vì một lý do không đâu, nó không muốn thêm một kẻ địch nữa. Vĩnh Dạ tiếp tục phân tích ba vị Hoàng tử này, rồi đi tới bên Đại Hoàng tử và ngồi xuống.
Lý Thiên Thụy cười lạnh thốt ra một câu: - Đồ mặt trắng.(2)
Vĩnh Dạ xoa mặt mình, cười nói: - Đồ mặt trắng là chỉ mặt rất trắng sao? Mặt của các nương nương hôm nay đều rất trắng! - Nói rồi tiện tay chỉ Đại Hoàng tử - Đại điện hạ cũng vậy!
Lý Thiên Hựu ngũ quan thanh tú, trẻ con lớn lên trong cung thường ít được phơi nắng nên da đều rất trắng. Không chỉ riêng y, mà cả Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử và công chúa, Thế tử đều có nước da búng ra sữa. Nghe câu nói ngây thơ của Vĩnh Dạ vô tình làm méo đi ý tứ của Nhị Hoàng tử, mọi người đều bật cười.
Đại Hoàng tử xoa mặt mình, bất giác đưa mắt nhìn Vĩnh Dạ. Trong ánh mắt chứa đựng ý cười và cả một chút hứng thú. Trên gương mặt thanh tú của y là một đôi mắt sâu thẳm, khiến Vĩnh Dạ ngơ ngác, luôn cảm thấy hình như nó không phù hợp lắm với hình tượng thư sinh của y.
Cả bàn toàn là trẻ con nên tâm tư vẫn còn nông cạn, tiếng cười thoải mái vang lên, bất chấp sự khó chịu của Nhị Hoàng tử. Tiếng cười như chuông bạc của Tường Vi và mấy nàng công chúa như những lưỡi dao cứa vào mặt Lý Thiên Thụy, hắn tức giận đập bàn, không biết vì sao mà bát canh trên bàn bắn vọt lên, nước canh văng tung tóe vào người hắn.
Tam Hoàng tử đứng cạnh phì cười thành tiếng, nhất thời tiếng cười làm các nội thị cũng cúi đầu cười theo.
Vĩnh Dạ kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong lòng thấy vô cùng đắc ý. Lý Thiên Hựu liếc hắn một cái, cau mày ra lệnh cho nội thị: - Còn không mau hầu Nhị điện hạ thay y phục? Thái hậu, Hoàng thượng sắp tới rồi.
Bọn chúng ngồi ở chỗ xa nhất nên không thu hút sự chú ý. Nghe Đại Hoàng tử nói thế, Lý Thiên Thụy nhớ ra hôm nay cho dù thế nào cũng không được thất lễ trước mặt Hoàng thượng, Thái hậu, bèn che giấu hận ý, trừng Vĩnh Dạ một cái rồi nhanh chóng bỏ đi thay y phục.
Vĩnh Dạ nhớ tới lời bình luận của Lý Ngôn Niên về Nhị Hoàng tử, một thiếu niên mười bốn tuổi mà có thể nhịn được nỗi nhục này chứng tỏ tâm cơ không tầm thường. Đối với ánh mắt oán độc của Nhị Hoàng tử gửi tới trước khi đi, Vĩnh Dạ chỉ có một suy nghĩ, tiên hạ thủ vi cường, có cơ hội thì giết hắn trước.
Chờ Lý Thiên Thụy quay về chỗ ngồi thì Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng đã tới.
Tất cả mọi người đều rời khỏi chỗ quỳ xuống, tung hô vạn tuế.
Vĩnh Dạ len lén ngẩng đầu lên, dùng nhãn lực kinh hồn đã được rèn luyện trong bóng đêm của mình để quan sát Hoàng thượng, Hoàng hậu và Thái hậu cách từ xa hơn hai mươi trượng.
Mũ miện của Hoàng đế có những tua rủ xuống, trên người mặc một bộ long bào thêu hình rồng năm móng. Đang ở độ tuổi tráng kiện, gương mặt ngài toát lên vẻ trầm ổn, độ lượng, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa. Nụ cười ấy không có sự lạnh lẽo ẩn chứa sát khí như nụ cười của Đoan Vương mà khiến người ta cảm thấy ấm áp như ngọn gió xuân.
Hoàng hậu là một người vô cùng xinh đẹp, không biết vì sao chiếc mũ phượng trên đầu bà lại mang đến cho người khác cảm giác ngoài sự cao quý ra, bà còn có nhuệ khí. Cuối cùng Vĩnh Dạ cũng hiểu ngũ quan tuấn tú của Nhị Hoàng tử nếu ở trên mặt nam nhân thì gọi là anh tuấn, nhưng ở trên mặt Hoàng hậu thì không thể gọi là dịu dàng nữa rồi.
Còn Lý thị gặp trước đó, mẫu thân của Đại Hoàng tử lại có dung mạo xinh xắn của một cô gái Giang Nam. Vĩnh Dạ thở dài, nếu là nam nhân thì chắc chắn sẽ sủng ái Lý thị, phụ nữ quá mạnh mẽ không thể khiến nam nhân có cảm giác cần phải che chở, chẳng trách Lý Ngôn Niên nói Lý thị được sủng ái hơn.
Cái vẻ hào sảng của Trương thị rất được nam nhân yêu thích, nói chuyện với bà không cần phải quá thận trọng. Làm Hoàng đế chắc là cũng mệt mỏi, đối với Lý thị dịu dàng thì sợ làm bà sợ hãi, đối với Hoàng hậu mạnh mẽ lại chẳng biết phải nói gì, thế nên Trương thị cũng khá được lòng.
Vĩnh Dạ thấy Hoàng hậu nhìn về phía này, kinh ngạc khi thấy bộ y phục trên người Lý Thiên Thụy là một bộ đồ khác. Vĩnh Dạ vội vàng cúi đầu xuống.
Lý Thiên Thụy sa sầm mặt không lên tiếng, hắn hiểu rằng chưởng đó của mình không thể nào có lực đạo được như thế. Hắn liếc nhìn gương mặt thanh tú của Lý Thiên Hựu, trong lòng nổi lên nỗi hận. Hắn đoán định rằng Lý Thiên Hựu đã âm thầm giở thủ đoạn, trong bàn tiệc này có lẽ là có công lực đó.
Sau khi đã ngồi yên vị, Hoàng thượng lên tiếng hỏi: - Vĩnh Dạ tới rồi sao?
Đoan Vương đưa mắt nhìn sang, Vĩnh Dạ vội vàng đứng ra hành lễ: - Bái kiến Hoàng thượng, Hoàng bá bá, Hoàng tổ mẫu, Hoàng hậu cùng các vị nương nương. - Nó nói một tràng dài, nghĩ bụng có lẽ không sót ai nữa.
Dụ Gia Đế hài lòng nở nụ cười: - Ngoan lắm, đứng lên đi! - Ông không hề trách cứ sự thất lễ của Vĩnh Dạ, ngược lại còn thích vẻ thành khẩn này.
- Vĩnh Dạ biết nói thật rồi, lại đây, để tổ mẫu xem nào. - Gương mặt Thái hậu lộ vẻ vui mừng, vẫy tay với nó.
Thái hậu chỉ chừng năm mươi tuổi, đầu cài đầy châu ngọc, nghi thái đoan trang, nụ cười hiền từ.
Vĩnh Dạ rất thích những nữ nhân có tố chất này. Nó lại gần, hành lễ thêm lần nữa, Thái hậu đỡ Vĩnh Dạ dậy, ôm nó vào lòng. Bà ngắm nhìn gương mặt Vĩnh Dạ, tặc lưỡi khen ngợi, cười với Đoan Vương: - Năm nay là năm vui nhất rồi. Con có mỗi đứa con trai, giờ đã khỏi bệnh, ai gia cũng an tâm rồi.
- Nhờ hồng phúc của mẫu hậu. - Đoan Vương nâng cao ly rượu lên mời, gửi tới Vĩnh Dạ một ánh mắt khích lệ.
Vĩnh Dạ biết lời nói và hành vi của nó hôm nay rất hợp tâm ý của Đoan Vương, nên cũng rất vui, vội vàng nhìn sang phía Đoan Vương phi. Thấy trên mặt bà là nụ cười như có như không, trong đôi mắt vẫn ánh lên vẻ đau đớn, Vĩnh Dạ thấy chua xót trong lòng, cúi đầu xuống.
Trong điện ánh sáng lập lòe, bữa cơm tất niên trôi qua trong vui vẻ.
Vĩnh Dạ được Thái hậu ôm ấp suốt, nâng niu như bảo bối.
Hoàng hậu nhìn thấy thì cảm giác hơi khó chịu, con trai mình chưa bao giờ được Thái hậu sủng ái đến thế. Bà mỉm cười nói với Dụ Gia Đế.
- Hoàng thượng, thần thiếp thấy Thế tử cứ như được đúc ra từ một khuôn với Đoan Vương phi vậy, trông rất nhanh nhẹn, ngày trước không biết nói đúng là k ỳ l ạ.
- Đúng thế, Vĩnh Dạ, vì sao con không chịu nói chuyện? - Thái hậu tò mò hỏi.
Muốn hãm hại mình sao? Vĩnh Dạ chớp mắt, nói: - Nghe nói vì ở cổ họng có một cái mụn, khi nói cảm thấy rất đau, đành phải dùng dược vật làm nó tan đi, Vĩnh Dạ phải uống thuốc đắng suốt nửa năm trời đ ấy ạ.
- Vĩnh Dạ đáng thương của ta! Còn phải uống thuốc nữa không?
Vĩnh Dạ lắc đầu như trống bỏi: - Vĩnh Dạ không bao giờ uống thuốc nữa.
- Bây giờ khỏe rồi chứ?
- Chỉ là... tinh thần không tốt lắm, ban ngày thường thấy buồn ngủ, có lẽ phải điều dưỡng dần dần. - Vĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời, tìm sẵn lý do để sau này vào cung học nếu lỡ có ngủ gật.
Đoan Vương ngồi ngay hàng đầu nên nghe thấy hết những lời nó nói, Vĩnh Dạ khỏi bệnh không những đã chịu nói chuyện mà còn biết nói dối. Ông bất giác bật cười, nâng ly mời lão vương thúc cùng bàn, rượu uống cạn, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lúc này Lý Thiên Thụy đột nhiên đứng lên nói: - Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, Vĩnh Dạ lần đầu vào cung, Thiên Thụy muốn tặng Vĩnh Dạ một món quà, nhân tiện đưa đệ ấy đi chơi trong cung được không?
- Ừ, Thiên Thụy ngoan lắm. Đi đi. - Lời khen của Hoàng đế khiến Hoàng hậu cười tươi như hoa.
Lý thị và Trương thị vội vàng đánh mắt ra hiệu cho Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử.
- Phụ hoàng, nhi thần cũng có quà tặng cho Vĩnh Dạ. - Lý Thiên Hựu, Lý Thiên Tường đồng thời lên tiếng.
Dụ Gia Đế thấy các con trai đều hiểu tình hữu ái thì vui lắm, đồng ý hết lượt.
Ông mỉm cười nói với Đoan Vương: - Ba vị Hoàng tử đều thích Vĩnh Dạ, trẫm là bá phụ thấy thế cũng mừng. Qua tết, cho Vĩnh Dạ vào cung cùng học với các vị Hoàng tử nhé.
- Tạ Hoàng thượng ân điển. - Đoan Vương và Vương phi đều tạ ân đứng lên nhìn Vĩnh Dạ, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ âu lo. Hoàng thượng nói thế thì chắc chắn là muốn Vĩnh Dạ sau này phò tá một vị Hoàng tử rồi. Hoàng đế tuổi còn khỏe mạnh, các thần tử lại muốn ông sớm lập Thái tử để an lòng dân. Dụ Gia Đế chần chừ không muốn, nay bảo Vĩnh Dạ vào cung theo học, rõ ràng là muốn biết thái độ của Đoan Vương.
Thấy ánh mắt lo lắng của Đoan Vương và Vương phi, tâm trạng Vĩnh Dạ đột nhiên trở nên hứng khởi hơn. Vĩnh Dạ biết Nhị Hoàng tử không có ý tốt, nhưng nếu luận ở hậu đài ai hơn ai thì nó cảm thấy mình chẳng thua Hoàng tử, thế là rảo chân theo bọn họ rời khỏi phòng yến.
Ra khỏi Dục Khánh điện, Vĩnh Dạ hít sâu bầu không khí lạnh lẽo hơi lạnh trong lành theo yết hầu vào lồng ngực, rồi lan tỏa ra mọi lỗ chân lông trên khắp cơ thể, quét tan sự ấm áp mang theo từ trong điện.
Ánh trăng chiếu lên nền tuyết tỏa ra sắc lam dìu dịu. Dưới bậc tam cấp bằng bạch ngọc là trùng trùng các hành lang với ánh sáng bàng bạc lấp lánh, đình đài lầu các ẩn hiện dưới ánh đèn cũng chìm trong màu tuyết, mấy nội thị đi qua đi lại chắp tay vào túi áo lặng lẽ bước đi, bàn chân đạp lên tuyết phát ra những tiếng lạo xạo.
Vĩnh Dạ lặng lẽ nghĩ, hoàng cung hoa lệ này trong tương lai vài năm nữa sẽ là nơi chiến đấu của mình.
Đại Hoàng tử nho nhã lễ nghi là đối tượng mà mình cần bảo vệ và phò tá, Nhị Hoàng tử thâm hiểm độc ác là mục tiêu cần đối phó, còn Tam Hoàng tử Thiên Tường thì sao? Vĩnh Dạ nhìn vị Hoàng tử có độ tuổi tương đương mình, nổi lòng hoài nghi.
Du Li Cốc thực sự tin tưởng mình thế sao? Giao phó toàn bộ công việc?
Vĩnh Dạ nhớ tới lời của Lý Ngôn Niên, không thể nào toàn tâm toàn ý. Liệu hắn có phải là con chim sẻ thực sự trốn sau lưng tất cả?
- Đại ca, tam đệ, trong điện của đệ có pháo hoa thượng đẳng, đưa Vĩnh Dạ đi bắn pháo hoa được không? - Thiên Thụy mỉm cười lên tiếng.
Sự thay đổi của Nhị Hoàng tử quả là đáng nể, tiết mục mà hắn chuẩn bị khiến Vĩnh Dạ thấy khá thú vị.
- Ai đó? - Thiên Thụy đột nhiên quát lên.
Một bóng người nhỏ bé từ sau cây cột ló ra, đôi mắt đảo tròn, chính là Tường Vi quận chúa.
Thiên Thụy giật mình, lại gần dắt nó ra, quát: - Ngoài này lạnh, ra làm gì?
Khóe miệng Tường Vi nhếch lên, giằng tay hắn ra rồi chạy tới trước mặt Vĩnh Dạ, ngẩng đầu nài nỉ: - Vĩnh Dạ ca ca, muội... muốn theo huynh xem bắn pháo hoa.
Vĩnh Dạ bất đắc dĩ, đúng là sao chổi. Dục vọng chiếm hữu của Nhị Hoàng tử rất lớn, như thế này chẳng phải càng khiến hắn hận mình hơn sao? Tam Hoàng tử Thiên Tường tình cờ đứng ngay cạnh, Vĩnh Dạ mỉm cười với Tường Vi, ôm lấy cô bé, khi nụ cười của đứa trẻ vừa toét ra thì đã đưa nó vào tay Tam Hoàng tử: - Vĩnh Dạ sức khỏe yếu, không bế nổi bé mập này, phiền Tam Hoàng tử.
Thiên Tường như thể đang phải ôm một củ khoai nóng trong tay, bối rối không biết làm gì, nhìn đôi mắt ngấn nước của nó mà thở dài, ném cho Đại Hoàng tử Thiên Hựu: - ... Đại ca khỏe hơn.
Tường Vi ngúng nguẩy, cắn môi bướng bỉnh không cho nước mắt trào ra, ánh mắt thì vô cùng phẫn nộ.
Vĩnh Dạ rốt cuộc thấy khóe miệng Nhị Hoàng tử khẽ cong lên cười mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tường Vi, huynh bế muội đi xem pháo hoa được không? - Thiên Hựu dịu dàng lên tiếng, thấy Vĩnh Dạ quay đầu đi ngắm cảnh đêm, ánh mắt của nhị đệ thì không rời khỏi Tường Vi, đành phải bất lực lắc đầu.
Tường Vi ôm đầu Thiên Hựu, vùi gương mặt nhỏ vào đó. Không lâu sau Thiên Hựu cảm thấy có một dòng nước chảy vào cổ mình, vô cùng khó chịu, nhưng vì thương nó nên chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nó.
Lý Thiên Thụy đi tới trước mặt Đại Hoàng tử, nói với Tường Vi: - Để ta bế muội! Nếu không không được đi!
- Nhị đệ! - Đại Hoàng tử có ý trách móc.
Tường Vi càng đỏ hoe mắt, nhìn Vĩnh Dạ với vẻ đáng thương. Vốn dĩ nó không muốn đi, nhưng vì muốn theo Vĩnh Dạ nên nhất thời không biết lựa chọn thế nào.
- Ghét nhất là con gái khóc lóc, nếu muội mà đi thì ta không đi nữa! - Vĩnh Dạ lạnh lùng nói.
Tường Vi tụt xuống đất, dang tay ra với Nhị Hoàng tử: - Muội đi!
Vĩnh Dạ ngỡ ngàng, thở dài một tiếng, đó chính là phụ nữ! Không cho họ làm gì thì họ sẽ làm ngược lại, mới bé tí mà đã thế, lớn lên chẳng biết còn thế nào nữa.
Lý Thiên Thụy vô cùng đắc ý, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: - Tường Vi ngoan, ta đưa muội đi ngắm pháo hoa đẹp nhất.
Tường Vi hếch cằm lên, lén nhìn Vĩnh Dạ một cái, nói to: - Muội cũng muốn bắn!
- Được!
Nhị Hoàng tử nhanh chóng để lộ sơ hở như vậy sao? Vĩnh Dạ càng thấy thú vị hơn.
Cả bọn nhanh chóng tới Khánh Nguyên Điện của Nhị Hoàng tử. Thiên Thụy gọi nội thị mang pháo hoa ra sân, đích thân châm một bông. Một tiếng "xèo" vang lên, bông lửa bay vút lên trời, rồi nở thành vô số những đốm lửa nhỏ giữa không trung, vô cùng rực rỡ.
- Oa! Nhị điện hạ giỏi quá! - Tường Vi cao hứng vỗ tay, mắt lại cứ nhìn chăm chăm vào Vĩnh Dạ, thấy Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên ngắm pháo hoa không để ý tới mình thì lại càng nói to hơn.
Đều là những đứa trẻ chưa lớn, Tam Hoàng tử, Đại Hoàng tử cũng cầm hương đốt pháo hoa.
Những bông hoa lửa rạch ngang bầu trời, mặt trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời xanh thẫm, được chiếu sáng bởi những ánh lửa lập lòe, càng tôn lên vẻ đẹp thần bí của nó. Vĩnh Dạ bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng mình cùng Nguyệt Phách nằm trên thảm cỏ. Nếu Nguyệt Phách được ngắm những bông pháo hoa đẹp thế này, chắc chắn sẽ rất vui. Nguyệt Phách sẽ không bỏ lỡ bất cứ đêm nào có trăng sao, nó thường nói: - Ngươi nhìn xem, sao và trăng luôn ở cùng nhau, chúng là huynh đệ.
Thiên Hựu quay đầu lại, thấy Vĩnh Dạ chỉ lặng lẽ đứng ngắm, trên gương mặt xinh xắn, tinh tế nở một nụ cười nhưng mang vẻ như cô độc, bèn đi tới cạnh: - Vĩnh Dạ sao không đi bắn pháo hoa? Vui lắm.
Vĩnh Dạ nhìn ba người đang chơi rất vui vẻ, lắc đầu, hắn đang chờ, chờ Nhị Hoàng tử mời hắn bắn.
Thiên Hựu đang định tiếp tục khuyên nhủ thì Thiên Thụy tươi cười đi tới: - Vĩnh Dạ, cùng chơi đi! - Nói rồi đưa cho nó một cây pháo hoa và một cây hương.
Đây chính là món quà mà Nhị Hoàng tử chuẩn bị?
- Đa tạ Nhị điện hạ! - Vĩnh Dạ mỉm cười đón lấy, nhìn cây pháo trong tay, đặt nó xuống chỗ đất trống.
Khi Vĩnh Dạ cúi người xuống châm lửa rồi lại đứng lên quay đầu lại nhìn, Nhị Hoàng tử đã đứng lùi xa ba trượng. Tam Hoàng tử cũng ở cách xa ba trượng, Đại Hoàng tử thì đứng sau lưng Vĩnh Dạ, cách khoảng một trượng. Còn Tường Vi, Nhị Hoàng tử không kéo nó lại gần.
Vĩnh Dạ mỉm cười: - Bông pháo này chắc chắn là rất đẹp!
Tường Vi bất giác muốn lại gần Vĩnh Dạ một chút, Vĩnh Dạ cảm thấy ngọn lửa đang chạy nhanh trên dây dẫn.
"Bùm" một tiếng, cây pháo hoa đó là loại pháo nổ, hơn nữa dây dẫn rất ngắn. Vĩnh Dạ hét lên một tiếng vào lúc cây pháo phát nổ rồi bổ nhào về phía Tường Vi đứng sau lưng. Lưng nó đau nhói, thầm chửi mình quá coi thường sự ác độc của Nhị Hoàng tử, trong cây pháo đó còn chứa một ít vụn sắt. Cũng may mình đã mặc giáp y mà Thanh y sư phụ tặng.
Các nội thị đứng hầu hai bên sợ hãi quỳ thụp xuống đất.
Đại Hoàng tử ở gần Vĩnh Dạ nhất, y đứng cạnh cái cột hành lang, núp ra sau né tránh, cau mày nhìn Nhị Hoàng tử. Thấy Thiên Thụy, Thiên Tường đều đứng rất xa, há hốc miệng dường như vẫn còn kinh hãi vì uy lực của cây pháo này.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian